Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Tự phỏng vấn

Phạm Toàn

Nhà giáo Phạm Toàn
Nhà giáo Phạm Toàn
Tôi – Mấy bữa nay, mình đi đâu vắng tăm? Không nét, không blog, không chat?…
Mình – Có gì đâu, đi đám cưới bạn mình là con gái của một người bạn mình…
Tôi – Sao mà rắc rối! “Bạn mình lại là con gái của bạn mình”?
Mình – Có gì! Con của bạn mình là học trò của mình, cả hai đều được mình tôn trọng như những người bạn, vậy thôi.

Tôi – Đi đám cưới mà ba bốn hôm biệt tăm biệt tích?
Mình – Thì có phải chỗ nào cũng vào mạng dễ dàng như vào sân golf nhặt bóng thuê đâu?
Tôi – Không mở ti-vi ra coi à?
Mình – Ti-vi thì bao lâu nay mình không coi rồi. Mở ra được cả chục chương trình, nhưng thông tin thì vẫn thiếu. Là nói cái thông tin mình cần ấy, thì bao giờ cũng thiếu, hoặc không có, hoặc méo. Ở nhà, khi rảnh, chỉ có bà vợ coi tin tức trên đài nước ngoài. Khi có tin gì hay, bà vợ lại hét toáng lên “Điên ơi, điên ơi, Việt Nam đây này…”. Có khi gác máy đó, chiều vợ chạy ra đến nơi thì còn được một mẩu đuôi, có khi ra đến nơi thì hết sạch ViệtNam…
Tôi – Tiếc không?
Mình – Tiếc gì mà tiếc! Việt Nam có gì mình biết tỏng. Mình có tài đoán trước được tin tức thời sự. Bất kể tin tức thời sự mới tới đâu đối với mình đều thuộc loại “thời sự nóng hổi cách nay một ngày, một tuần, một tháng, một năm…”.
TôiMình đùa đó à?
Mình – Đâu có! Vấn đề mấu chốt là nắm vững quy luật. Chẳng hạn quy luật này: trong một không gian hình cầu chỉ có những đường cong. Có anh bạn đưa mình coi tấm hình một viên sĩ quan nào đó, mình nói được ngay, “ông này bốc mùi rồi…”.
Tôi – Trên mạng bà con đều gọi ông ấy là ông đại ca-ca mà! Có lẽ mình hóng được dư luận bà con?
Mình –  Bà con và dư luận mới thấy bốc mùi ở bên ngoài. Thực ra thì ông ta bốc mùi từ bên trong bốc ra. Cái mùi bệnh đã hết thuốc chữa.
Tôi – Hí hí, đang có đá bóng, mình thử dùng hình ảnh gì để mô tả chung cục coi.
Mình – Này nhé…  Mình nhìn thấy một sân cỏ do một ông chủ lụ khụ gần trăm xuân xanh điều hành. Vào cái thưở trái đất còn nức nở, cụ trẻ này cũng có nhiều nét dễ thương. Ai trẻ trai mà chẳng dễ thương? Có dễ thương như thế tướng cướp mới có vợ, có con, rồi lấy tiền làm luật cho con ăn học để đào tạo theo truyền thống gia đình…
Tôi – …kể nhanh nhanh lên, cái sân bóng đó rồi sao nữa?
Mình – Sân bóng à? Hai đội chơi như đùa, vờn bóng, và các cầu thủ hành động thông minh, khôn ngoan như những kẻ gian hùng, tức là như những cầu thủ không biết đá bóng, nhưng biết biểu diễn trò hề đá bóng. Cũng có khi hấp dẫn phết!
Tôi – Hấp dẫn nhất là khi nào?
Mình – Khi hai đội chơi như thật, đá thật, thắng thua rõ ràng như thật… nhưng là đá cuội… cốt cho khán giả thở phào thôi! Thằng cuội nhất của hai đội vẫn ra vẻ nhận bóng từ các vị trí ngang chuyển phát nhanh về, rồi nó làm ra vẻ sút bóng vào khung thành… nhưng sút vào chân cột cho bóng bật ra… Khán giả phần nhiều chỉ thấy sút là òa lên vỗ tay vui phết. Biết đâu mình bị lừa.
Tôi – Bình luận ngắn gọn coi!
Mình –  Ngắn gọn nhất là miễn bình luận.
P.T.
 Nguồn BVN